ăn. Thư ánh mắt rối như tơ vò nhìn nó bước ra cửa, đến khi cửa đóng lại thì nàng thở ra một hơi. Nàng xoa lấy cánh tay bị đau kia một chút, sau đó lại mò xuống bên dưới. Cái cơ thể nhạy cảm sau khi lên đỉnh của Thư bị một bàn tay khác giới chạm vào, hơn nữa lại bị một ánh mắt chăm chú quan sát làm nàng đi từ xúc cảm này đến xúc cảm khác. “Ăn cháo nữa không?” Phương hé cửa nói vọng vào bên trong. “Ăn ít thôi…” Thư nhẹ nhàng đáp, bây giờ Thư đã có thể tự ăn. Phương múc một chén cháo mang vào trong