thành, thế là một ý nghĩ lóe lên, tôi quyết định sẽ qua và chở em đi trên chiếc xe đạp của em. Nhưng nếu như vậy thì em sẽ nghĩ tôi sẽ vì em quá, thế là tôi quyết định mang một chiếc cặp. Khi đi qua chỗ em, em hỏi tôi: – Đi đâu zạ? – Đi vô thành phố, tôi đáp. – Vậy thì đi đi. Oh, shit thật, tôi muốn đi với em cơ mà, em không hiều sao, tôi nghĩ thầm. – Thì từ từ đã, chưa tới giờ mà. – tôi thanh minh. 5’ sau tôi cũng phải cáo lui giả vờ phải đi nhưng thật sự chạy về phòng cất cặp và ngủ. Hix, tôi