APNS-205
Cho cô giáo uống thuốc mê rồi hiếp dâm tập thể
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất. Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi: