ADN-277
Cô bạn thời thơ ấu của tôi
Khoảng 10g nàng đến nơi. Trước mặt là ngôi biệt thự khang trang khá thân thuộc do nàng đã thường xuyên đến đây từ trước. Xực nhớ quên gọi cho Hùng. Nàng vội lấy điện thoại ra xem thì 3 cuộc gọi nhỡ từ Hùng. Nàng gọi ngay cho người yêu. Hùng: Sao em không nhớ lời anh dặn. Thịnh: Em xin lỗi anh yêu, em vừa đến thôi. Em hay quên anh biết mà… Hùng: Cứ qua nhà thằng chó đó là lại như vậy. Hùng trách móc. Thịnh: Anh vừa phải thôi. Em quên có chút. Với đây là lần đầu tiên em qua thăm mà. Nói xong nàng bực tức cúp ngang khiến Hùng càng thêm bực bội. Đến nơi mẹ Khánh ra đón, bà chào mừng Thịnh về như đứa con xa nhà lâu ngày. Mẹ Khánh: Con vô nhà chơi đi. Tay bác đỡ nhiều rồi nè. Thịnh: Dạ vâng con tính ở chơi lát thôi rồi con về ạ. Do nhà có việc bận chút ạ. Mẹ Khánh: Thôi mà con. Lâu quá mới có dịp. Ở lại ăn bữa trưa chút nhé. Trước lời mời ấm áp và hiếu khách, Thịnh miễn cưỡng ở lại.