yêu thì lỗ. Thà chịu khổ, chứ không chịu lỗ’ Diễm Trang thì chịu hết nổi rồi nên cô ấy nhún nhảy thân hình trên đùi ông Vinh từ từ nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, cô cũng rên rỉ “a… Ưm aaa” lớn tiếng hơn. Ông Vinh thì cũng rên rẩm “Huơ… Huơ” và cũng thở phì phà theo nhịp nhún nhảy uốn éo của Diễm Trang, ông ngừng xoa bóp nhào nặn mà chuyển sang công đoạn khác. Ông dùng hai bàn tay bấu chắc chắn vào cái mông to tròn, ông dùng sức mạnh của đôi bàn tay của mình nâng cái mông của Diễm Trang lên xuống, làm