Chị Hiền ngồi bên cạnh tôi, tay cầm chiếc khăn ướt lau mặt và cổ cho tôi. Thấy tôi đã tỉnh, chị nhoẻn miệng cười và nói:
– Thành thua rồi nhé. Vậy thì từ nay phải nghe lời chị và gọi chị bằng cô giáo nhé.
– Nhưng… – Tôi cố phản đối.
– Không nhưng gì cả. Có ừ hay không nào?
Một lần nữa, bàn tay mềm mại của chị lại đặt trên cổ tôi. Chị hơi đè tay xuống làm tôi thấy hơi khó thở. Lực đè của cánh tay không đủ để làm tôi phục để xin thua, nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi lại gật đầu chịu thua. Khi chị Hiền chạm vào chỗ nào trên người tôi thì chỗ ấy lại nóng bừng lên, tim tôi đập mạnh, còn đầu óc thì mụ mẫm ai nói gì cũng gật.
Chị Hiền mặc chiếc váy ngủ bằng vải mềm, nửa kín nửa hở khoe đôi ngực căng không mặc áo lót. Tôi nằm yên, dán mắt vào những đường nét mờ ảo của chiếc núm vú sau làn vải mỏng. Tự nhiên chị Hiền vung tay tát nhẹ vào má tôi. Theo phản xạ tôi đưa tay lên tóm lấy tay chị ấy. Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ. Tôi kéo tay chị đưa ngón cái vào miệng mút thật mạnh, đầu răng cửa cọ vào các đường vân tay. Chị Hiền bỗng rùng mình, giật tay lại. Chị mắng tôi như mắng một đứa trẻ con.