Diễm Trang nghe ông Vinh nói với mình như vậy nhưng cô ấy cũng không biết trả lời sao cho phù hợp, chỉ biết nhưng mà và im lặng để phó mặc cho ông Vinh dìu dắt con thuyền không bến này mà thôi. Ông Vinh thấy Diễm Trang đang nằm trong vòng tay của mình trong yên lặng như thể đợi chờ một cái gì đó, một tiếng nói hay một số hành động mới của ông cũng nên. Ông nghĩ ra là câu nói của mình cũng bằng thừa vì có người phụ nữ nào muốn nhưng họ nói muốn bao giờ, đúng là mình khờ khạo thật. Ông nghĩ là chi bằng mình chủ động làm theo cách của mình, rồi hướng dẫn cho Diễm Trang đi theo con đường của ông vẽ vạch ra là được rồi. Nói là làm liền nếu để lâu quá thì ông sợ người phụ nữ này sẽ đổi ý, như thế thì khác gì trở thành công dã tràng se cát biển đông. Ông luồng bàn tay phải của mình lại thắt lưng quần jean của cô gái trẻ mà nhích mí quần jean với quần lót của cô lên rồi trượt hẳn bàn tay vào trong, ông để bàn tay dừng lại nơi phần mu nhô cao, các ngón tay thì ông bới móc những sợi lông mu mượt mà non mơn mởn của Diễm Trang thám hiểm. Da bàn tay của ông ma sát với làn da mu bướm mát lạnh của cô, làm cho ông có cảm giác như đang trên tiên cảnh ở chốn dân gian hư hư ảo ảo. Miệng ông thì “Ngoam! Ngoam!” bàn tay thì thám hiểm ở chốn sườn đồi núi nhấp nhô, nơi gần sát với đường rãnh sâu hun hút của người tình nhỏ như muốn kêu gào. “Hỡi người tình ơi!”