thở dài, chắc trong đầu đang suy nghĩ gì đó ghê gớm lắm để tiếp tục tấn công cô Hằng: – Thế là vì chuyện gì? Hay em nghĩ là anh già rồi không còn xí quách gì nữa. Em không biết đấy thôi, anh vẫn còn khỏe lắm, gì chứ cỡ như thằng Trường còn không bằng anh đâu. Không tin em ….. Cô Hằng vỗ đánh đét vào cánh tay của bố: – Vớ vẩn, ai nghĩ đến chuyện đấy. Già rồi còn mất nết. Có vẻ như bố đã hết tìm ra lý do, mặt ông nhăn nhó nhìn đến tội nghiệp, ông uống một ngụm nước như để lấy lại bình tĩnh: –