anh chạy trước… thấy có người thì biểu em núp đi… không ai thấy em đâu mà sợ… – Uhm… nếu em dám làm… tụi anh hứa… ờ… không bao giờ tiết lộ chuyện của em cho ai biết hết… không bao giờ làm phiền em nữa… Hai gã du côn này khôn chết mẹ. Chẳng phải ngày mai hai gã phải về Rạch Giá rồi, đâu có ở đây đâu mà hứa này hứa nọ với cô. Phương ngẫm nghĩ mà thực ra dù cô có sợ cô cũng đâu cách nào từ chối hai gã được. Vậy nên cô gật đầu: – Hai anh hứa đó nha… hai anh chạy trước… có ai… thì biểu tui nha… – Rồi…