Bên trong căn phòng là 1 chiếc lồng chó nhỏ treo giữa không trung. Trong lồng là một cô gái trạc tuổi tôi. Cô ấy chỉ mặc quần lót và áo ngực, hai bàn tay bị trói ra sau lưng giống tôi, miệng bị bịt kín bằng gạc khiến cô không nói được. Chiếc lồng giam là một khối chữ nhật làm bằng sắt. Nó nhỏ đến mức cô gái ấy chỉ có thể quỳ bằng hai đầu gối và khom người xuống nền. Trên cổ cô ấy có một cái vòng xích ngắn nối sát với đáy lồng khiến cô phải quỳ trong tư thế đầu chổng xuống đất và mông đẩy lên cao sát trần rất khổ sở.
Chiếc lồng được đan bằng các thanh sắt ngang và dọc nên đáy của nó cũng không bằng phẳng cho cô ấy quỳ, đầu gối bị tì vào những khoảng trống nhỏ không có điểm tựa rất khó chịu, hơn nữa nó lại được treo lên không trung. Trong lồng có gắn một bình nước có vòi dài đủ để cô gái có thể ngậm lấy và hút nước từ đấy. Cô gái bất lực nhìn tôi rồi lắc đầu lìa lịa ánh mắt cảnh báo nhưng lúc này đã muộn rồi.
– Số 12 chúc mừng cô rất may mắn hôm nay đã có người thế chỗ của cô. Master nói. Hôm nay cô sẽ được thả.
– Số 12… Tôi hỏi…