Tôi cầm cốc cà phê ra ngoài ban công ngồi để hút thuốc còn Bích thì đi vào bếp. Nhìn ngoài đường vắng tanh không một bóng người như là mồng một tết âm lịch vậy. Mọi thứ từ bên ngoài đến bên trong đều u ám đến là buồn. Tôi nhả những làn khói thuốc và nghĩ về mẹ…
Tôi ngồi hơn 15 phút thì đi vào trong nhà. Thấy Bích vừa lon ton bước đi vừa tủm tỉm cười thì tôi vẫy lại hỏi:
– “Sao rồi? Có gì vui hay sao mà tự dưng cười vậy?”
Bích sợ mẹ nghe thấy liền áp miệng vào tai tôi nói nhỏ:
– “Mẹ đang trong nhà tắm. Em vào cạo lông lồn giúp mẹ đây.” – “Thật thế á?”